doctruyencuoi.com.vn

Đọc truyện tình yêu học trò: Anh hùng sợ ma

  •  Lượt xem: 3744 - Ngày đăng: 03/01/2014 19:31:32


    Có chàng trai kia rất thích một cô bạn gái cùng lớp. Dù rất muốn tỏ tình với cô nhưng lại không đủ can đảm vì sợ ma. Thật buồn cười, nhưng bạn cứ đọc truyện ngắn "tình củm" tuổi học trò dưới đây thì biết nguyên do ngay thôi

 

    Đường về nhà Hạnh phải qua một nghĩa địa cũ. Tôi rất muốn đưa Hạnh về những hôm phải học thêm buổi tối, nhưng lại không đủ can đảm đi qua cái nghĩa địa vắng lặng đó. Thật buồn và xấu hổ khi là một thằng con trai 17 tuổi sợ ma.

    Hôm đó sinh nhật Hạnh, cả lớp tụ tập ở nhà cô bạn và tranh nhau kể chuyện ma. Thủy “toác” bỗng nhìn tôi, mỉm cười:

- Chúng mày biết không? Thằng Bảo là chúa sợ ma, hồi nhỏ bị tao dọa ma mà nó tè dầm luôn đấy nha.

    Tại sao cái chuyện quái quỷ ấy lại được lưu trữ trong não bộ của Thủy “toác” ngần ấy năm, và được phát ngôn ra ngay lúc này, ngay ở đây, trước mặt Hạnh thì tôi không thể hiểu được. Tôi gân cổ cãi:

- Hồi bé đứa nào mà chả sợ ma, bây giờ tao mà gặp ma, tao sẽ bắt nó về bưng nước hầu tụi bay cho mà xem.

Cả bọn nhao nhao:

- Thế mày ra nghĩa địa kia bắt về coi.

Thằng Hưng chạy ra sau bếp nhà Hạnh, móc ra một khúc gỗ, viết vào đó mấy chữ loằng ngoằng rồi chìa ra cho tôi:

- Thách mày ra đó cắm cái “bùa” này lên ngôi mộ lớn nhất rồi ra về.

    Trời đang mưa lất phất, se se lạnh mà mồ hôi tôi cứ túa ra. Nhưng Hạnh đang nhìn tôi với ánh mắt đầy khích lệ ( hay là tôi đang tưởng tượng ra như vậy ), khiến tôi dũng cảm lên bội phần.

    Tôi cầm “bùa”, khoác áo mưa nhằm thẳng nghĩa địa thẳng tiến, trong đầu đầy ắp hình ảnh Hạnh cần tôi đưa đón qua cái nơi rùng rợn này suốt cả cuộc đời. Len lỏi tới được ngôi mộ lớn nhất, tôi hì hụi cắm bùa bên cạnh ngôi mộ. Xong xuôi, tôi đứng dậy dợm bước đi, lòng tự hào khôn xiết. Nhưng dường như có “ai đó” kéo tôi ngã lăn quay. Hồn vía bay hết cả lên mây, tôi co dò định chạy nhưng không sao thoát được. Chân tay bủn rủn, tôi sợ chết ngất luôn, không biết trời trăng gì nữa.

 

đọc truyện ngắn

 

    Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường nhà Hạnh, mùi dầu gió nồng nặc. Cả hội bạn, đứa nào cũng đang cười híp hết cả mắt lại. Bọn chúng tái hiện lại hiện trường như sau : lúc tôi đóng cái “lá bùa” xuống đất, đã đóng luôn cả vạt trước cái áo mưa mà tôi đang mặc. Lũ bạn ra tìm tôi đã phải nhổ “lá bùa” mới lôi được tôi về.

***

    Nỗi xấu hổ khiến tôi ốm gần một tuần sau đó. Khi Hạnh và lũ bạn đến thăm, dù sức đã bình phục, nhưng chí khí nam nhi của tôi thì bẹp dí. Hạnh đến bên tôi, thủ thỉ: “Trên đời này ai chẳng sợ một thứ gì đó. Với lại ngày nhỏ, chính cậu đã dám bơi ra cứu con Thủy “toác” đi tắm sông bị chuột rút đó thôi”. Lời Hạnh mới thấu tình đạt lý làm sao. Tôi dũng cảm lắm chứ, còn chuyện ma thì chỉ là tạm thời. Tôi đứng dậy, hùng hồn:

- Tụi bay cứ về đi, hôm nay tao sẽ đưa Hạnh về.

    Cả bọn mắt tròn mắt dẹt, còn Hạnh thì mỉm cười gật đầu. Cả bọn về trước, nhưng ánh mắt tinh quái của bọn chúng làm tôi lo ngại.

    Hạnh ngồi sau xe, qua mấy quãng đường vắng là đến nghĩa địa. Tiếng côn trùng rả rích, mùi hương ai đó thắp cho người đã khuất thoang thoảng dịu dàng… Tất cả đều trở nên thơ mộng khi có Hạnh nép sau lưng tôi như muốn được che chở.

    Bất ngờ, một vật đen sì rơi bộp trước mũi xe. Thoáng chột dạ, nhưng tôi cố bình tĩnh dừng xe. Trong ánh trăng lờ mờ, tôi nhận ra đó là một cái đầu lâu tóc tai bù xù ghê rợn. Tuy tay chân đã bắt đầu run, nhưng đầu óc tôi kịp nhận định đây là trò bịp của lũ bạn quỷ sứ kia đang nấp ở đâu đó. Tôi nhặt cái đầu đưa cho Hạnh, định giải thích đây chỉ là cái đầu búp bê đội tóc giả, thì Hạnh bỗng hét thất thanh, hất cái đầu văng ra xa và nhào vào ngực tôi, toàn thân run cầm cập. Tôi ngây người, tim đập lúc rộn ràng, lúc thoi thóp. Lấy hết can đảm, tôi cầm lấy tay Hạnh:

-Đừng sợ, bọn nó trêu chúng mình đấy.

Chợt hiểu, Hạnh xấu hổ vùng ra. Nhưng cảm xúc dâng trào, tôi tiếp tục nói không ra hơi.

- H.ạ.. a..n..h  .. ơi, mình…mình… quý …bạn… cực…

Sau vài phút im lặng cúi đầu, có lẽ vì xúc động, Hạnh đột nhiên quát lên:

- Đồ ngốc, lên xe, đi về.

Nhưng nhìn kìa, cô bạn tôi thầm yêu quý đang mỉm cười.

    Đêm đó tôi không ngủ. Làm sao một chàng trai 17 tuổi có thể ngủ được vào đêm đã nói được những lời mà trái tim đã từ lâu muốn được nói, và đồng thời giã từ gần 17 năm sợ hãi!

 

    Tình cảm tuổi học trò thật đẹp và đáng yêu phải không các bạn? Nếu bạn cũng có một chuyện tình "trắc trở" như thế thì đừng ngại mà hãy chia sẻ cho mọi người cùng biết nhé.

 

Bình luận ()
mua linh kiện, doc truyen co tich